Tùy chỉnh số bài hiện trong trang Label cho Blogger

2
COM

Khi click để load một Label, mặc định Blogger sẽ hiển thị 20 bài viết mới nhất, nếu muốn hiển thị nhiều hơn hoặc ít hơn 20 bài trên trang Label bạn hoàn toàn có thể thực hiện được bằng cách thêm một code trong chỉnh sửa HTML của blog.

Cách thức thực hiện như sau:
< 1 > . Truy cập vào Blogger Dashboard  > Layout  >  Edit HTML  >  và click chọn vào ô check “Expand Widget Templates” để Mở rộng mẫu tiện ích
< 2 > . Tìm đoạn code như dưới:
a expr:href='data:label.url
< 3 > . Thay thế đoạn code trên bằng đoạn mã sau:
a expr:href='data:label.url + "?max-results=10"
- Thay đổi giá trị 10 thành số bài viết mà bạn muốn hiển thị trong trang Label.
Tùy vào mỗi mẫu Blogger khác nhau sẽ có số lượng đoạn code :a expr:href='data:label.url có thể sẽ khác nhau, bạn hãy tìm và thay thế hết như hướng dẫn trên.
Chúc các bạn thành công !!!

Author:Nguyễn Văn Nhân

Đưa website vào các công cụ tìm kiếm google,yahoo..

1
COM
Nếu bạn muốn thu hút traffic từ các công cụ tìm kiếm, một điều chắc chắn bạn phải làm là hãy cho các Search Engines biết sự tồn tại của Website bạn trên mạng Internet.
Hiện nay có hàng ngàn Search Engines, nhưng thực chất chỉ có một vài công cụ tìm kiếm thường được sử dụng bởi những người lướt Web.


Google

Google, Yahoo, MSN, AOL, Ask (trước đây là Ask Jeeves) là những cái tên phổ biến nhất trên thế giới công cụ tìm kiếm. Tuy nhiên, bạn không cần nhớ những cái tên khác ngoại trừ 3 cái tên Google, Yahoo và MSN. Theo thứ tự, đây là 3 công cụ phổ biến nhất hiện nay. Tất cả các công cụ tìm kiếm khác hầu hết đều lấy kết quả tìm kiếm từ 3 công cụ trên. Theo thống kê 3 công cụ tìm kiếm trên chiếm khoảng 98% traffic tìm kiếm và khoảng 2% dành cho tất cả những Search Engines còn lại.

Cách submit Website của bạn vào 3 cộng cụ chính này.

Để được các công cụ tìm kiếm biết đến sự hiện diện của bạn, công việc đầu tiên là bạn phải submit (đăng ký) trang Web của bạn vào các Search Engines đó. Công việc này còn gọi là Search Engine Submission. Công việc rất đơn giản, bạn chỉ cần truy cập vào 3 đường dẫn sau rồi làm theo hướng dẫn trong đó:
o Đối với Google: http://www.google.com/addurl/

o Đối với Yahoo: http://submit.search.yahoo.com

o Đối với MSN: http://search.msn.com/docs/submit.aspx
Bạn không nên vội vàng, hãy kiên nhẫn chờ đợi một vài tuần, thậm chí có thể là hàng tháng Website của bạn mới xuất hiện trên Google và Yahoo (đối với các Website mới). MSN thường crawl trang Web của bạn nhanh hơn.
Được liệt kê dễ dàng.
Nếu muốn trang Web của bạn được crawl bởi 3 công cụ tìm kiếm chính này thì bạn phải thu hút được link từ những site có chỉ số Page Rank càng cao càng tốt. Những trang này được các Search Engines crawl thường xuyên nên trang của bạn cũng sẽ được crawl cùng với những trang này.
Không nên lặp lại việc submit Website của bạn vào các công cụ tìm kiếm.
Nếu bạn không biết cách làm thế nào để link với những trang có chỉ số Page Rank cao thì bạn nên submit bằng tay thông thường vào các Search Engines, tuy nhiên đừng submit đi submit lại nhiều lần. Điều này sẽ khiến các công cụ tìm kiếm tưởng là bạn đang spam submit và sẽ ban Website của bạn.
Website của bạn chưa được nằm vào “danh sách”?

Nếu trang của bạn vẫn chưa được liệt kê trên các công cụ tìm kiếm, bạn nên xem lại site của bạn xem có lỗi kỹ thuật nào không. Bạn có copy nội dung không? Bạn có liên kết với các trang kém chất lượng không? vv… Hãy chỉnh sửa ngay khi bạn phát hiện ra.

Đặc biệt, nếu site của bạn vẫn chưa được index bởi Google, bạn hãy tìm các hướng dẫn dành cho Webmaster, hãy đọc kỹ và xem những gì nên làm và những gì không nên làm cho Website của bạn.

Nguồn: tinhoc2.net

Đặc Quyền Của Tuổi Trẻ

0
COM
Hôm nay chị bạn tôi về nhà từ ngoài cửa đã hớn hở khoe: Chị xin được việc part-time rồi nhé! Hỏi kĩ hơn được biết việc tư vấn ăn uống dạng on-call ở một bệnh viện nhỏ với mức lương 18USD /giờ và đến đó mất hơn một giờ lái xe cả đi lẫn về. Và chị ấy từng là quản lý một nhà hàng lớn, đồng thời là tư vấn viên fulltime ở ba bệnh viện. Và bây giờ hớn hở vì xin được một công việc part-time tầm thường. Tôi chúc mừng chị và không hỏi nhiều. Vì tôi hiểu, chị chấp nhận bỏ tất cả để học MBA. Nhưng từ cái hớn hở ấy của chị, tôi bỗng muốn viết vài dòng gửi cho các bạn của tôi, những người trẻ như tôi

Chúng ta đang có cái người đời thường nhìn bằng một nụ cười mỉm hay vài câu buông xuống mỉa mai, cái mà thực ra đằng sau cái mỉm cười và mai mỉa ấy chính là cảm giác nuối tiếc vô bờ: Tuổi trẻ. Đặc quyền của tuổi thanh xuân, của tuổi trẻ không phải chỉ là một khuôn mặt không nếp nhăn, một đôi mắt trong trẻo, một nụ cười vô tư lự. Cũng không chỉ là quyền được phải lòng bất cứ ai hay quyền được ban phát cho bất cứ ai tình yêu của mình. Mặc dù những cái đó là vô cùng qúy giá. Nhưng chúng ta còn có một điều cũng quý giá không kém: Nhiệt huyết và lý tưởng.
Có nhiều lý tưởng sống, nhưng tựu chung điều quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp, nói đơn giản hơn là công việc.
Khi hai mươi, chúng ta có quyền mơ mình làm được bất cứ điều gì, có quyền lựa chọn và thay đổi, quyền được thức dậy mỗi sáng mai mà đầy ắp những dự định khác nhau, những thử thách khác nhau trong đầu.
Khi hai mươi, chúng ta có nhiệt huyết để dám thử bất cứ điều gì miễn là có thể dẫn đến những mơ ước của chúng ta.Khi hai mươi, ta là chủ của cuộc đời mình, dù chưa biết sẽ chèo lái nó về đâu.
tuoitre Đặc Quyền Của Tuổi Trẻ
Lý tưởng ấy, tôi cho là đặc quyền của tuổi trẻ, của dòng máu thanh xuân. Bởi vì mười năm nữa, bạn và tôi, chúng ta không còn có thể sống như thế nữa. Ta không có quyền mơ ước những điều xa xôi, ước mơ của chúng ta lúc đó là làm sao vợ/chồng hoặc con mình hạnh phúc. Làm sao để có một ngôi nhà với cuộc sống đầy đủ, làm sao để không những hôm nay mà ngày mai, ngày kia phải đủ đầy. Làm sao để con mình lớn lên không phải lo gì cả.
Chúng ta cũng không có quyền thức dậy mỗi sáng mai mà lựa chọn, mà đón nhận những thử thách. Ý nghĩ đầu tiên khi thức dậy của chúng ta lúc đó là công viêc hôm qua còn dang dở điều gì và ta phải giải quyết nốt ra sao, thử thách thì mạo hiểm quá vì cuộc sống của ta còn liên quan đến nhiều người.
Và nhiệt huyết, mười năm nữa thôi, bạn đừng ngạc nhiên nếu sức ì của tuổi ấy có thể làm nguội lạnh, đông cứng nhiệt huyết đang rừng rực cháy trong huyết quản của bạn bây giờ. Mười năm nữa, khi chúng ta ngồi bên nhau, chúng ta sẽ không còn nói đến công việc hay cuộc đời bằng cái sôi nổi của hôm nay nữa, chúng ta cũng sẽ xem cống hiến, say mê là những điều xa xỉ, và chúng ta sẽ cười vào những sôi nổi hôm nay của chúng ta, sẽ lại mỉm cười và mai mỉa.
Mười năm nhanh lắm, bạn biết không?
Vậy thì, khi chúng ta còn trẻ, khi ngọn lửa ấy vẫn rực cháy trong tim ta, trong mắt ta, khi bàn tay ta vẫn còn có sức mạnh của tuổi trẻ và bàn chân ta vẫn muốn leo lên đỉnh núi, bạn hãy tận dụng sức trẻ của mình được không? Tôi biết, chặng đường đầu nào cũng gian nan hết. Xung quanh bạn sẽ có những người may mắn, những người dùng một vài thủ đoạn để đi nhanh, đi dễ hơn bạn. Nhưng tôi cho rằng sự may mắn ấy không bao giờ là vĩnh viễn, nó chóng tàn và khi tàn thì chẳng còn gì cả, và thủ đoạn nào cũng có một sự trả giá nào đó cho dù ta đôi khi không nhìn thấy. Không gì bằng tự bước đi trên đôi chân của chính mình, nỗ lực bằng chính khả năng của mình, sức lực của mình. Bởi vì, cái gì không phải của mình thì vĩnh viễn cũng không phải của mình. Cái gì không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không bao giờ là của bạn. Sự khó khăn, vất vả ban đầu ấy tôi nghĩ với tuổi trẻ có thể không là gì cả, chúng ta vẫn sống và xoay xở được. Nhưng khi già đi một chút thôi, bạn sẽ thấy nó vô cùng gian nan. Và khi đó thì ta không thể nói bắt đầu lại, hay chấp nhận thử thách, khó khăn để xây dựng điều gì nữa. Lúc đó, ta hoặc là an phận với những gì mình có dù lúc nào cũng bứt rứt, đau khổ, hoặc là bất mãn bằng những cách tiêu cực rồi lao vào những thủ đoạn xấu xa. Tôi hi vọng không ai trong chúng ta sẽ đến cái ngày quá muộn ấy.
Tôi biết, đọc những dòng này có bạn sẽ nghĩ: Nói thì dễ lắm, nhưng không đủ sống thì nói chi đến chuyện yêu nghề, muốn yêu phải sống được bằng nó đã. Tôi hiểu lắm, nhưng cái sự “đủ sống” ấy đối với chúng ta nhiều khi cũng vô cùng. Tôi cũng có những ngày khởi đầu khi công việc còn chưa đâu vào đâu, nhưng tôi có một con đường để đi tới và tôi không ngại làm rất nhiều những việc khác để kiếm tiền, chỉ để đủ sống và nuôi tình yêu công việc của tôi. Những ngày tháng ấy tôi cũng có lúc thấy nản lòng, thấy muốn buông xuôi mà chạy theo những việc khác dễ dàng đem lại cho tôi đồng tiền hơn. Nhưng tôi đã đi qua được những gian khó ấy. Tuổi trẻ mà, chúng ta nhiều khi không khỏi phải lòng một chiếc váy đẹp, một chiếc điện thoại nhiều tính năng hay một chiếc laptop đời mới.
Chúng ta cũng muốn đủ đầy như bè bạn, muốn đi du lịch hay tụ tập thoải mái như ai. Nhưng hãy tin tôi, những “phải lòng” ấy sẽ tan nhanh lắm. Một sớm mai thức dậy bạn sẽ không còn thích chiếc váy ấy, tiếng chuông điện thoại ấy hay không còn hào hứng với những cuộc chơi ấy nữa. Nhưng bạn sẽ hạnh phúc rất lâu với những thành công đầu tiên trong công việc, với một vài ngợi khen của đồng nghiệp, của đối tác, hay chỉ giản đơn là một câu cảm ơn nhiệt thành của khách hàng. Tin tôi đi, bạn sẽ thấy những tháng ngày gian khó ấy không sánh nổi với việc bạn bắt đầu có những thứ “của riêng mình, do mình, bởi mình” trong tay. Và không ai, không ai có thể lấy đi của bạn những điều đó.
Có thể vì tôi là một ’”workaholic” (tín đồ của công việc) như bạn bè vẫn thường trêu nên tôi có cách suy nghĩ này. Nhưng tôi tin đó chính là cuộc sống thực sự. Chị bạn tôi ở trên là một người có cách yêu và sống bằng lý tưởng như thế. Bạn thân của tôi làm hướng dẫn viên du lịch, khi vào nghề ai cũng nói “Con gái làm hướng dẫn viên thì vô duyên, rồi tàn phai nhan sắc, rồi lắm dèm pha” nhưng bạn tôi yêu công việc và không ngại những ban đầu khốn khó ấy. Bây giờ thì bạn rất hạnh phúc với nghề, không chỉ vì thu nhập khá, mà vì những người khách của bạn sau mỗi chuyến đi lại thành những người bạn thực sự, một thứ hạnh phúc không sánh được. Và rất nhiều, nhiều những người như thế nữa tôi đã gặp trong những hành trình của mình trên khắp thế giới.
Tôi vẫn nghĩ, cuộc đời ta sống có hai người bạn đời: Một là người ta tri kỷ cả đời, hai là sự nghiệp của ta. Cả hai người ấy, ta đều phải yêu tha thiết và không ngại cùng nhau vượt qua những gian khó, sóng gió của đời.
Chúng ta có tuổi trẻ để khởi đầu, tôi mong bạn hãy vững lòng mà vượt qua gian khó.
Tôi tin, tin một cách mãnh liệt vào thành công sau những ngày gian khó ấy.
Author:Nguyễn Văn Nhân

Làm giàu bằng trí óc, đừng làm giàu bằng chân tay.

0
COM
Nguyên gốc của nó là: Work smarter not harder. Một câu nói đi liền với một bài viết khá hay của một Việt kiều tại Canada, tất nhiên mình dịch không sát nghĩa một chút nào, cái này tùy vào cảm nhận của từng người. Sau khi đọc xong bài viết này, bạn có thể sẽ có cách dịch riêng của mình cũng nên. Bài viết lần đầu tiên đọc là do bà Lily giới thiệu, nay post lại cho mọi người cùng tham khảo nhé (Hello Kitty handbags).
Tôi đã kiếm tiền tại Canada như thế nào?
Đọc nhiều bài viết tôi thấy mỗi người có một cái nhìn riêng về đất nước này, nhưng những ý kiến đó không đủ để có thể nói là đấy là Canada. Có người sống một thời gian và vô cùng thích quốc gia này, nó như thiên đường với họ. Với người khác ờ cả chục năm hơn không thể thích được cái quốc gia thuế thì cao, luật thì nhiều, thu nhập thì khó khăn như Canada. Và cũng có người vừa đặt chân đúng ba tháng lập tức quay về. Với tôi Canada là đất nước:
* Về thời tiết:
Mùa đông – là mùa tôi rất thích. Bạn có thể đi lên phía bắc trượt tuyết, có thể đi đánh khúc côn cầu, có thể đi trượt băng trên những hồ bị đóng băng. Đất nước này không dành cho người dân quen xứ nóng. Đi chơi mùa đông rất vui với điều kiện là quen với nhiệt độ -10 đến -20 độ C. Buồn khi có bão tuyết, ngập cả mét là chuyện thường, đi làm còn chán huống gì đi chơi nhưng không phải ngày nào cũng bão nên mùa đông vẫn vui.
Mùa xuân – quả là hơi buồn khi tết Việt Nam đến nhưng bên này tuyết rơi dày đặc. Mùa này vợ tôi chuyên đi mua sắm. Tôi thì thích ra công viên chơi. Ngắm cây mọc chồi.
Mùa hè – mùa này chơi nhiều nhất, cắm trại, câu cá, chèo thuyền, bơi lội, du lịch, barbecue… kể không hết. Nhưng tôi không thích hè lắm, nóng những 36 độ.
Mùa thu – mùa này đi ngắm rừng lá đỏ, lên các công viên quốc gia, khối thứ để làm.
* Về thu nhập:
Theo trình dộ, làm quét dọn: lương căn bản 10,5 USD/giờ, kỹ sư 50 đến cả trăm ngàn hơn, quản lý 70 ngàn trở lên, bác sĩ: tối đa chính phủ cho phép là 250 ngàn. Luật sư: tuỳ theo danh tiếng và khả năng nữa triệu một năm không phải không thể (luật sư của tôi).
* Về nhà cửa:
Toronto nhà nhỏ xíu, khu xô bồ như Jane & Finch giá rất rẻ. Cũng căn nhà nhỏ như vậy ở trung tâm, hai triệu chưa chắc mua được. Còn bảo Canada không nhà to thì chạy thử qua Bridal Path của Toronto, căn nhà to như giá bán. Muốn to mà rẻ thì qua thành phố Mississauga hoặc Brampton.Vancouver thì còn mắc hơn, căn nhà gần sập có giá 500-600 ngàn, chẳng qua đất mắc chứ không phải nhà.
* Về thuế má, tài chính:
Mọi người đều có nghĩa vụ đóng thuế, đóng thuế thu nhập theo cấp lũy tiến, y hệt tính giá điện của Việt Nam, 40 ngàn đầu tiên 15%, 40 ngàn kế 22%, kế nữa là 26% và 29%. Kế là thuế HST, như VAT của Việt Nam, 13% mỗi món. Và rồi thuế nhà đất, thuế chuyển nhượng, khá nhiều thuế và theo cục thuế vụ cộng toàn bộ các khoản thuế má dân Canada phải chịu là 48% trên thu nhập. Rất là cao, nhưng có khác biệt lớn của người làm công và làm chủ. Người làm công, đóng đủ thuế thu nhập xong còn lại trang trải đủ thứ. Nên còn chẳng bao nhiêu. Làm chủ thì trang trải đủ thứ và khai báo các khoản đó là chi phí và giảm thuế thu nhập.
Ví dụ: người thường sau khi đóng thuế thu nhập còn lại sẽ trả nợ nhà. Làm chủ tuy có tiền mua nhà nhưng cứ mượn ngân hàng, cuối năm tiền lãi ngân hàng khai vào tiền được giảm thuế. Cách làm thì khá phức tạp, nhưng nói chung là thuế phải đóng của người giàu rất ít, thậm chí được giảm trừ gần hết, tiền thay vì đóng vào thuế thì vào căn nhà hay tài sản của bạn. Kế toán và luật sư tôi làm sao không biết nhưng đấy là cách tôi đóng thuế, và tất cả đều đúng theo luật.
* Về y tế:
So với một số các quốc gia châu Âu thì còn lâu mới bằng. Nhưng so với người láng giềng Mỹ thì là tuyệt vời. Sinh con vào viện một xu cũng không tốn. Quan điểm của sở y tế là người bệnh cho dù là thị trưởng hay thứ dân đều hưởng chế độ như nhau. Nhưng giàu hay đi bệnh viện tư, giống khách sạn hơn là bệnh viện, dĩ nhiên phải trả tiền.
* Về giáo dục:
Có nhiều trường nổi tiếng và bằng cấp khá quan trọng. Theo thống kê của sở thuế, nói chung bằng cấp càng cao thu nhập càng cao.
* Về chính trị:
Tôi là người Việt, có bầu hay không lá phiếu không ảnh hưởng các đảng tranh cử nên không quan tâm.
Tóm lại:
Đây là đất nước phát triển về mọi mặt nên trình độ người dân không theo kịp sẽ thấy rất khó sống. Muốn có tiền và thoải mái phải học. Không chỉ học về bằng cấp, phải biết về thuế, về tài chính, ngân hàng về luật pháp, về thủ tục, về quy định. Biết càng nhiều về thuế và tài chính cơ hội đồng tiền ở với bạn rất cao. Toàn bộ ở trên là về quốc gia tôi sống, còn phần sau là về bản thân, nếu không muốn các bạn có thể dừng tại đây.
Về bản thân, tôi là người có thể nói là thế hệ thứ hai bên Canada. Tôi học đại học bên Việt Nam, vào công ty nước ngoài, lương cao. Rồi qua đây định cư, cái bằng đại học xem như giấy lộn, lúc đầu không kiếm ra việc nên đi làm bán thời gian, cầm cây lau nhà, dọn vệ sinh, lương 8,5 USD/giờ. Sau chuyển qua làm contractor, đi sửa nhà, được 12 đến 15 USD/giờ. Nếu ai ra làm chủ và may mắn nhiều khách thì kiếm được 50-60 ngàn/năm hoặc hơn. Nhưng số đó ít, phần lớn người Việt làm thầu xây dựng kiếm được 30 đến 50 ngàn và thế là hết, cứ ngày này qua tháng nọ đi làm công việc như vậy. Sư phụ tôi làm 23 năm như vậy mua được căn nhà 500 ngàn với chiếc Lexus RX 350, và suốt ngày xuống Niagara Falls đánh bài.
Làm ba năm, một ngày có một khách hàng người Tây nhìn và nói: “Anh làm rất tốt, nhưng sao anh vẫn không giàu?”. Tôi trả lời tôi cũng không biết, tôi thực sự không biết vì sao tôi qua đây, chịu cái lạnh thấu xương -30 độ đón xe buýt đi làm và rồi tôi vẫn phải cày vất vả mỗi ngày. Hắn nhìn tôi và bảo: “Work smarter not harder! Mỗi người chỉ có 24 tiếng, lương 15 USD/giờ cày hết 24 tiếng là 360 USD không thể hơn được. Dùng tay kiếm tiền là thế. Dùng đầu kiếm tiền thì nhiều hơn, và nhiều nhất là dùng tiền kiếm tiền!”.
Nghe xong nghỉ làm, lấy tiền để dành đi học. Vào cao đẳng, trình độ tiếng Anh thấp quá phải đóng thêm tiền học tiếng Anh. Cày cục học ra trường, đi làm lương khá hơn. Làm được 2 năm lại nghỉ, vào đại học. Học ba năm ra trường, lại đi làm. Làm có kinh nghiệm nên đi thi bằng điện cấp 1 của Ontario. Rồi cấp 2, khó nhất là cấp 3, Master Electrician. Xong rồi thì đi làm. Thấy rằng có một số thiết bị điện chỉ có bằng của mình mới mua được, và một số công việc phải xin phép của Toronto Hydro, không có bằng đừng hòng đụng được, thế là xin nghỉ mở công ty, dù người chủ năn nỉ ở lại và sẵng sàng tăng lương ngay. Ah, giờ thì biết ai cần ai! Nhưng vẫn nghỉ và tự làm.
Làm một thời gian, một ngày có một người gọi đến thay sợi dây điện chính dẫn vào nhà, điện lực không bao giờ đồng ý cắt điện cho thay nên người thay phải có bằng như tôi, tôi tính 2.000 USD, hắn tròn mắt nhìn. Nhưng không có lựa chọn, trèo lên cột điện phải có giấy phép của điện lực, chọn tôi hoặc người tương đương, sau vài ngày khảo giá, gọi tôi làm, làm trong ba tiếng tiền vật liệu 400 USD, tôi kiếm 1600 USD trong ba tiếng. Giờ thì biết thế nào là “work smarter not harder”. Ngồi nhớ lại thời 10 USD/giờ, một bước lớn với tôi.
lam viec thong minh Làm giàu bằng trí óc, đừng làm giàu bằng chân tay.
Nếu biết cách dùng đầu óc của mình, những thứ như thế này không phải là quá xa xôi 4 Làm giàu bằng trí óc, đừng làm giàu bằng chân tay.
Cuối năm thu nhập khá cao, sở thuế gởi cho một thông báo, số tiền thuế tôi phải đóng còn hơn cả lương một năm người thường. Thế là chạy đi gặp kế toán, giảm được một số và hắn bảo năm sau gặp hắn từ đầu sổ sách cứ giao cho hắn. Lo xong sở thuế, có tiền dư ra đành đem vào ngân hàng đem cho người tư vấn đầu tư. Và lại học ra nhiều thứ, tiền lời từ chứng khoán không tính như thu nhập bình thường. Lời 100 đồng thì chỉ có 50 đồng chịu thuế. Và thế là tôi bước vào giai đoạn dùng tiền kiếm tiền. Làm nhiều thế nào cũng xảy ra rắc rối thưa kiện, sau đó thì lại phải kiếm luật sư. Thế là mỗi lần làm đều phải có hợp đồng kỹ càng, và hợp đồng giao cho luật sư viết. Rồi học được bảo hiểm, tôi mua bảo hiểm cho công việc của tôi, cho khách hàng của tôi, có chuyện gì bảo hiểm sẽ chi trả, thế là tôi bảo vệ tài sản của tôi khỏi sự may rủi.
Tôi viết có nhiều người không tin, nhưng có năm không những tôi không đóng mà sở thuế phải trả lại tiền cho tôi. Đơn giản nhất là đem chiếc xe hơi ra khỏi Canada, sở thuế sẽ phải trả lại tiền thuế 13% trên giá trị còn lại của chiếc xe hơi.
Giờ tôi chơi qua tàu, phải nói món này tốn tiền, tiền bến bãi, tiền bảo dưỡng, dầu chạy máy nhưng Canada có những hồ nước ngọt cực lớn nên khá là thú vị khi đi bằng du thuyền.
Tóm lại, Canada có thể phù hợp với bạn có thể không. Người càng học hỏi càng suy nghĩ nhiều thì tiền sẽ càng nhiều. Đồng ý là phải có chút may mắn, nhưng quốc gia này không phát triển dựa trên sự may rủi, bạn cũng đừng than thở mình nghèo vì xui. Có người bảo tôi giàu, nhưng tôi bảo tôi quen biết nhiều người Việt còn giàu hơn tôi rất nhiều. Tôi thấy hạnh phúc chứ tôi không thấy tôi giàu. Bạn có thể sống cuộc sống chúng tôi gọi là “Canadians live paycheck to paycheck”. Đi làm lĩnh lương sống hết tháng là hết tiền, lại chờ lĩnh lương. Không cần nghĩ nhiều, con cái có chính phủ lo, về già chính phủ cũng lo, bệnh tật chính phủ lo và rất đơn giản là chính phủ sẽ thu tiền của bạn để lo còn bạn thì không có tiền. Hay bạn chọn cách sống là bạn chiếm phần lo nghĩ thì bạn sẽ có tiền.
Hãy suy nghĩ, hành động và chọn cho mình cách sống riêng như tôi làm. Tôi chơi đến nỗi vợ tôi than phiền rằng một năm tôi chơi hết nửa năm. Tôi làm đúng 6 tháng còn lại tôi có tiền từ đầu tư, tiền cho thuê nhà, tiền cổ phiếu… Tôi chỉ nói về ý kiến của tôi, còn nhìn nhận tốt xấu là do bản thân mỗi người. Chúc những ai đang hành động sẽ thành công, những ai đang suy nghĩ hãy hành động, và những ai chưa từng nghĩ hãy bắt đầu suy ngẫm.
Richard Lee
Author:Nguyễn Văn Nhân

Có ích? Có thích? Có nhích?

0
COM

Sống trên đời có vô vàn việc khó, song khó nhất vẫn là việc… ra quyết định, đối mặt với những lựa chọn mà nghĩ mãi không rõ đúng sai, không tính được bên nào thiệt hơn. Thêm áp lực thời gian nữa thì ôi thôi, chúng ta có thể căng thẳng tới mức buông xuôi. Nếu bạn đang gặp một rắc rối nào đó thì bài viết này là một giải pháp cho thứ-ai-cũng-phải-đối-mặt này, và nhiều hơn thế nữa.
SỰ KÌ DIỆU CỦA NHỮNG CÂU HỎI
Đố bạn : “Cái gì luôn ở đằng trước bạn, mà bạn không bao giờ nhìn thấy?”. Nếu bạn trả lời được câu đố này, thì mình tin là chúng đang khiến bạn suy nghĩ sâu xa một điều gì đó. Còn nếu bạn chưa trả lời được, thì mình tin rằng khi đang đọc đến dòng này, bạn vẫn đang nghĩ về đáp án. Đừng lo, đáp án ở phía cuối bài nên hãy cứ kiên nhẫn đọc tiếp.
Điều mình muốn nói ở đây là sự kì diệu của những câu hỏi! Nó bắt đầu óc chúng ta phải hoạt động, hoạt động một cách nghiêm túc. Đó cũng chính là lý do mà nhiều diễn giả thường bắt đầu bài nói chuyện thu hút của họ bằng một câu hỏi thú vị. Và hãy để các câu hỏi dưới đây kích thích trí não bạn!

cau hoi cho tuong lai Có ích? Có thích? Có nhích?
Có ích? Có thích? Có nhích?
BẠN THƯỜNG GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ NHƯ THẾ NÀO?
Khi đối mặt với một vấn đề, bạn thường làm gì? lao vào giải quyết vấn đề? hay tìm cách  tránh nó? Tin buồn là cả hai cách này thường không phải là tối ưu nhất. Hãy tưởng tượng vấn đề giống như hòn đá hiện ra trên đường chúng ta tới mục tiêu.
Với cách thứ nhất, bạn sẽ trở thành chuyên gia đập đá, theo luật hấp dẫn, bạn càng tập trung vào vấn đề, thì vấn đề sẽ càng nảy sinh, suy ra bạn sẽ phải đập đá liên tục cho tới khi mỏi tay rã rời. Tương tự với cách hai, bạn sẽ liên tục phải vất vả để né tránh những cơn mưa đá ngày càng nhiều!
CÁCH HỮU HIỆU NHẤT ĐỂ GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ?
Đơn giản là nghĩ rằng chẳng có hòn đá nào cả, chẳng có vấn đề nào cả! Mới nghe thì thật vô lý, song có một sự thật mà có thể bạn sẽ chưa tin ngay, song bạn hãy tự kiểm chứng: “99% mọi vấn đề từ to đến nhỏ thường là do chúng ta vẽ ra trong đầu, mọi sự thường không đến nỗi tồi tệ như chúng ta nghĩ” (1% còn lại chắc dính dáng tới việc phải vào viện soi lại đầu óc ^^!)
Hãy nghiệm lại xem, có bao lần bạn hoặc người thân bạn lo nghĩ về một điều gì đó, song cuối cùng mọi thứ đều tốt đẹp, và đáng nhẽ ra thay vì phải quá lo lắng như vậy ta có thể làm việc khác giá trị hơn?
manychoices Có ích? Có thích? Có nhích?

TẤT CẢ CHỈ LÀ NHỮNG TÌNH HUỐNG!

Từ khi nhận ra điều này, mình luôn tâm niệm mọi “vấn đề” xảy đến, những thứ không như mong muốn… tất cả đều là những tình huống được cuộc sống tạo ra để thử thách mình, hoặc để tạo thêm cơ hội cho mình phát triển.
Kĩ xảo ở đây là khi bạn nhìn nhận mọi thứ đều là tình huống, khi đó bạn luôn có quyền lựa chọn. Hơn nữa, khi bạn nghĩ rằng đó là thử thách, là cơ hội, bạn sẽ có cảm hứng để chiến đấu hơn là nghĩ rằng chúng là cái gai trong mắt, tất nhiên theo phản xạ bạn sẽ muốn nhắm mắt lại ngay để khỏi đau mắt!
SAU ĐÓ SAO NỮA HẢ MR. “TÌNH HUỐNG”?
(một số người gọi mình như vậy khi mình chia sẻ bí quyết này với họ)
Sau khi đã coi mọi vấn đề như một tình huống, thì tình huống mà bạn rơi vào sẽ là đưa ra những sự lựa chọn, rồi ra quyết định. Đây mới là “vấn đề” chính của chúng ta, và thường mọi người bị mắc kẹt lâu nhất ở đoạn này. Đến lúc này, thì chúng ta cần tới sự kì diệu của những câu hỏi.
Và sau hơn 1 năm trải nghiệm sống đơn giản, mình đã rút ra cho bản thân một bộ 3 câu hỏi thú vị. Có thể ví như 3 anh chàng ngự lâm quân hỗ trợ đắc lực cho bạn trong quá trình ra những quyết định hiệu quả nhất!

3 CÂU HỎI KẾT LIỄU BĂN KHOĂN?

Dưới đây là bộ 3 câu hỏi giúp bạn so sánh một cách khá toàn diện & khách quan giữa các lựa chọn. Bạn hãy kẻ một bảng với các cột là những lựa chọn, các hàng là câu trả lời cho 3 câu hỏi dưới đây.
Với một số câu hỏi, có thể bạn sẽ cần thêm tư vấn của một số người có kinh nghiệm và bạn tin tưởng. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng, lựa chọn cuối cùng vẫn là ở bạn, cho dù mọi người có khuyên bạn điều gì đi nữa thì cuộc đời bạn là… của bạn.
iStock 000000942778Small e1315783585901 Có ích? Có thích? Có nhích?
Ta có nhích không?
#1 – Có thích không?
Lựa chọn đó có khiến bạn cảm thấy thích thú không? có truyền cảm hứng cho bạn không? trái tim bạn có xốn xang, có đập nhanh hơn, toàn thân bạn có rung lên mỗi nghĩ về lựa chọn đó hay không?
#2 – Có ích không?
Trái tim đã lên tiếng, cảm xúc đã được thỏa mãn, bây giờ tới lượt tâm trí. Hãy xem lựa chọn đó có đem lại một giá trị tốt đẹp (tinh thần/vật chất) cho bản thân bạn? cũng như cho người khác?
#3 – Có nhích không?
Khi tâm trí và trái tim bạn đã thỏa mãn, hãy xem xét lựa chọn đó có phù hợp với quy luật xã hội, có giúp bạn nhích lên không – tức là giúp bạn phát triển, giúp bạn thăng tiến mà không động chạm tới quyền lợi của người khác không?
Có thể có những trường hợp khi bạn đã trả lời có với 3 câu hỏi trên mà vẫn bạn vẫn băn khoăn giữa hai lựa chọn. Thì có thể là 2 lựa chọn đó có kết quả tương đương, lúc đó bạn có thể tìm thêm thông tin để cân nhắc, hoặc đơn giản là… dùng xúc sắc!

ĐỂ KHÔNG BAO GIỜ PHẢI HỐI TIẾC

Thường con người chúng ta có một tâm lý hay nuối tiếc, sau khi lựa chọn đi bên này rồi, đi được một lúc chúng ta hay ngoái lại bên kia.
Kinh nghiệm của một người bạn truyền lại cho mình là, hãy thiết lập một nguyên tắc để không bao giờ phải tiếc nuối là… khi đã phân tích kĩ càng các lựa chọn và quyết định rồi thì cứ thế mà tiến, đừng ngoái đầu nhìn lại.
Con đường nào cũng sẽ đều tới cùng một đích nếu bạn kiên trì và phát huy hết tài năng của mình trên con đường đó, những người không tới đích họ mong muốn, đơn giản là họ đã không đi hết nó ^^!
never give up Có ích? Có thích? Có nhích?
Đừng bao giờ bỏ cuộc
Và cuối cùng như đã hứa, câu trả lời cho câu đó “Cái gì luôn ở đằng trước bạn, mà bạn không bao giờ nhìn thấy?” Đó chính là TƯƠNG LAI.
Vì chúng ta không biết trước tương lai, nên sẽ không có lựa chọn nào là hoàn hảo, hãy cứ bước những bước đầu tiên và sự hoàn hảo sẽ đến trên con đường bạn đi. Cách tốt nhất để không bao giờ phải hối tiếc… là đừng bao giờ bỏ cuộc
“theo mrlive.org”

Author:Nguyễn Văn Nhân

TẠO NÚT "BACK TO TOP" CHO BLOGGER LOẠI 2

0
COM
Tôi có sưu tầm từ trang Web nước ngoài một vài mẫu nút bấm lên đầu trang và xuống cuối trang dùng cho Web/Blog.
Ứng với mỗi mẫu là code để chèn vào Blog, các bạn chỉ cần đăng nhập vào Blog > Chọn Thiết kế > Thêm tiện ích HTML/Javacript rồi dán code vào, bấm Lưu lại là xong.
Dưới đây là hình minh hoạ và code của các mẫu nút bấm, bạn thích cái nào thì copy code bên cạnh để dán vào Blog


<div id="navigation_up_down_37339"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/1-37339-right.js"></script></div> 



 
<div id="navigation_up_down_79523"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/2-79523-right.js"></script></div>



 <div id="navigation_up_down_89846"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/3-89846-right.js"></script></div>



 <div id="navigation_up_down_8685"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/4-8685-right.js"></script></div>


<div id="navigation_up_down_60107"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/5-60107-right.js"></script></div>


<div id="navigation_up_down_30337"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/6-30337-right.js"></script></div>


<div id="navigation_up_down_21622"><<script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/7-21622-right.js"></script></div>


 <div id="navigation_up_down_42562"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/8-42562-right.js"></script></div>


 <div id="navigation_up_down_90798"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/9-90798-right.js"></script></div>


<div id="navigation_up_down_58760"><script type="text/javascript" src="http://dl.dropbox.com/u/66348944/dunghennessylenxuongdautrang/10-58760-right.js"></script></div>